Chuyển đến phần nội dung
[Tóm Tắt & Review Sách] “Mẹ, Thơm Một Cái”: Có Bao Nhiêu Yêu Thương Đong Đầy Trong Một Cái Hôn? // [Tóm Tắt & Review Sách] “Mẹ, Thơm Một Cái”: Có Bao Nhiêu Yêu Thương Đong Đầy Trong Một Cái Hôn? // [Tóm Tắt & Review Sách] “Mẹ, Thơm Một Cái”: Có Bao Nhiêu Yêu Thương Đong Đầy Trong Một Cái Hôn?

[Tóm Tắt & Review Sách] “Mẹ, Thơm Một Cái”: Có Bao Nhiêu Yêu Thương Đong Đầy Trong Một Cái Hôn?

Yêu thương không chỉ nằm trong lời nói, hành động, mà đôi khi còn đọng lại trong một cái chạm khẽ khàng, một nụ hôn đầy tình cảm. Trong nhịp sống hối hả, những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé ấy lại chứa đựng những ý nghĩa vô giá, không dễ dàng nhận ra nếu ta chỉ thoáng lướt qua. Mẹ, Thơm Một Cái của Cửu Bả Đao là lời nhắc nhở dịu dàng về tình yêu vô điều kiện, sự hy sinh lặng thầm của người mẹ, và cách mà những cái hôn tưởng chừng đơn giản có thể chất chứa bao nhiêu yêu thương. Với lối viết tinh tế, tác giả đưa người đọc bước vào thế giới của tình mẫu tử – một thế giới gần gũi nhưng cũng vô cùng sâu sắc, để rồi khi gấp trang sách lại, ta chợt tự hỏi: Có bao nhiêu yêu thương thật sự đong đầy trong một cái hôn?

I/ Sơ lược về tác giả

Cửu Bả Đao, tên thật là Cửu Quân Thái, sinh năm 1978 tại Đài Loan, là một nhà văn, đạo diễn và biên kịch nổi tiếng. Bắt đầu sự nghiệp viết lách từ những năm tuổi trẻ, ông nhanh chóng gây ấn tượng với độc giả bằng những câu chuyện chứa đựng sự sâu sắc và hài hước, khai thác những cảm xúc chân thành trong đời sống thường nhật. Văn phong của Cửu Bả Đao gần gũi, mộc mạc nhưng cũng không kém phần tinh tế, mang lại cảm giác quen thuộc, chân thực đến lạ lùng, khiến cho người đọc cảm nhận được chính mình trong từng trang sách.

Mẹ, Thơm Một Cái của Cửu Bả Đao là một tác phẩm chân thành và xúc động, khắc họa sâu sắc tình cảm mẫu tử với những mảnh ghép yêu thương đơn giản mà vô cùng mạnh mẽ. Cuốn sách xoay quanh câu chuyện về người mẹ của tác giả, người đã dành trọn tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng cho con cái. Cửu Bả Đao không chỉ kể về những niềm vui mà mẹ mang đến, mà còn là những lần mẹ âm thầm gánh chịu khó khăn, những khoảnh khắc mẹ trao cho con nụ cười ấm áp, ánh mắt đầy yêu thương, và cả những nụ hôn giản dị nhưng chứa đựng biết bao điều không thể nói thành lời.

Không chỉ thành công trong văn chương, Cửu Bả Đao còn ghi dấu ấn mạnh mẽ ở lĩnh vực điện ảnh. Ông vừa là đạo diễn, vừa là biên kịch cho nhiều tác phẩm được yêu thích, tiếp tục truyền tải những thông điệp ý nghĩa qua từng thước phim. Sự nghiệp của Cửu Bả Đao đã và đang chinh phục khán giả bằng một phong cách kể chuyện độc đáo, khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc từ những điều bình dị nhất trong cuộc sống.

II/ Tác phẩm

 

Quyển sách Mẹ, Thơm Một Cái đã dẫn dắt người đọc vào hành trình tìm lại những ký ức tuổi thơ, những năm tháng tươi đẹp bên người mẹ luôn lo lắng và chăm sóc cho gia đình. Với từng trang sách, ta dần hiểu thêm về tấm lòng của một người mẹ - người không chỉ là bến đỗ bình yên mà còn là điểm tựa cho cả gia đình, sẵn sàng hy sinh bản thân vì hạnh phúc của những người thân yêu. Cửu Bả Đao đã lựa chọn cách viết gần gũi, không phô trương nhưng lại dễ dàng chạm đến trái tim người đọc, làm ta suy ngẫm về những gì nhỏ bé mà mẹ dành cho ta suốt cuộc đời.

Tuy không kể những câu chuyện lớn lao nhưng cuốn sách đã truyền tải một thông điệp đầy ý nghĩa về tình yêu và sự hi sinh. Tác phẩm không chỉ nhắc nhở ta trân trọng mẹ trong cuộc sống hiện tại mà còn khơi dậy sự thấu hiểu và biết ơn đối với những hy sinh thầm lặng của mẹ, để mỗi khi nhớ đến mẹ, trong lòng ta lại bồi hồi với một tình cảm ấm áp không thể phai nhòa.

Khoảnh khắc yêu thương giản đơn

Tình yêu của mẹ trong Mẹ, Thơm Một Cái không phải là những lời hoa mỹ, mà là những điều rất đời thường, như cái chạm khẽ từ một nụ hôn, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng luôn có khả năng xoa dịu tất cả. Nụ hôn ấy giống như chiếc chìa khóa dẫn lối về nơi bình yên, nơi mà những muộn phiền cuộc sống không còn sức nặng, chỉ còn lại cảm giác được yêu thương và bảo bọc.

 

 

“Có những điều tưởng nhỏ bé nhưng lại lớn lao vô hạn, như một cái hôn của mẹ.”

Câu văn của Cửu Bả Đao như một hồi chuông thức tỉnh giữa cuộc sống bộn bề. Nó khiến ta chợt nhớ lại những khoảnh khắc tuổi thơ khi cảm thấy chênh vênh hay sợ hãi, chỉ cần mẹ khẽ ôm vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán là mọi gánh nặng dường như tan biến. Có lẽ, ai cũng đã từng trải qua giây phút ấy – một cái hôn của mẹ như lời hứa vô thanh rằng: “Có mẹ ở đây, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Để rồi khi lớn lên, khi va vấp với cuộc đời, ta mới hiểu rằng những điều nhỏ bé như một cái hôn hay một vòng tay ôm ấy lại chính là biểu hiện cho tình yêu không bao giờ cạn, và sẽ luôn tồn tại dù có bị thời gian phủ bụi.

Nụ hôn của mẹ, thoạt nhìn chỉ là một khoảnh khắc đơn sơ, nhưng đằng sau đó là một sự bền bỉ, một ý chí và tình cảm thiêng liêng mà đôi khi chính người mẹ cũng không thể dùng lời lẽ để giãi bày. Trong Mẹ, Thơm Một Cái, từng nụ hôn như từng mảnh ghép xây nên thế giới an toàn và bình yên nhất dành cho đứa con. Đó là một cái hôn gửi trao niềm tin, một sự động viên thầm lặng, một lời an ủi cho cả những lúc không thể nói nên lời. Từng cái hôn ấy đọng lại như một dấu ấn không thể phai mờ, để rồi theo ta đi hết cuộc đời, trở thành chỗ dựa khi ta cần sức mạnh, trở thành động lực khi ta muốn tiến lên, và là nơi tìm về khi ta muốn bình yên. Đọc đến đây, ắt hẳn sẽ nhiều độc giả tự hỏi: “Liệu có phải đôi khi chính những điều nhỏ bé nhất lại là những điều to lớn nhất trong đời?” Ta thường ngỡ rằng tình yêu phải là điều gì đó vĩ đại, nhưng thực ra, tình yêu lớn lao nhất lại đến từ những hành động giản dị nhất.

 

“Một cái hôn có thể xóa tan bao muộn phiền, đưa ta trở về nơi bình yên nhất.”

Cửu Bả Đao không cần đến những lời hứa hẹn lớn lao mà thay vào đó, ông chọn kể về một tình yêu giản đơn mà bền bỉ. Tình yêu ấy, qua từng cái hôn của mẹ, trở thành một biểu tượng của sự bình yên và bao dung. Để rồi khi đọc đến đây, ta không khỏi nhớ về những lần mẹ đã ôm hay đặt một nụ hôn lên trán khi mỗi người chúng ta gặp khó khăn, thất bại hay khi thế giới dường như quay lưng lại. Tựa như mọi nỗi đau sẽ dần phai nhòa, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm, giống như vừa được trở về nơi an toàn nhất trên đời. Một nụ hôn của mẹ không chỉ là cử chỉ yêu thương mà còn là một lời cam kết thầm lặng, rằng dù cuộc sống có thử thách và đẩy ta đi xa đến đâu thì vẫn luôn có một nơi để quay về, một người luôn sẵn sàng xoa dịu mọi muộn phiền.

 

“Tình yêu của mẹ luôn có đó, chẳng cần nói thành lời, chỉ cần ở bên cạnh là đủ.”

Đây có lẽ là sức mạnh sâu thẳm nhất của tình mẫu tử – một tình yêu bền bỉ không cần phô trương, luôn âm thầm nhưng mãnh liệt. Cái cách mà mẹ chỉ lặng lẽ ở bên, chẳng cần lời hứa hẹn, chẳng cần biểu hiện nào cầu kỳ, chỉ cần có mẹ ở đó, ta đã cảm thấy mọi muộn phiền dần tan biến, mọi lo âu như lùi xa. Cửu Bả Đao đã khéo léo làm nổi bật sức mạnh của sự hiện diện và tình yêu vô điều kiện, một thứ tình cảm tự nhiên, không đòi hỏi gì ngoài niềm hạnh phúc của con. Trong cuộc sống hiện đại, khi mọi thứ đều nhanh chóng và ồn ào, tình yêu giản dị của mẹ, không phô trương, lại trở thành chỗ dựa vững chắc nhất. Tác giả nhắc nhở ta rằng tình yêu đích thực không cần phải thể hiện bằng lời nói mà chỉ cần có mẹ bên cạnh, như một ngọn đèn luôn sáng, một bến bờ để ta tìm về khi mỏi mệt. Từng cái hôn, từng ánh mắt, từng cái nắm tay đều là sự hiện diện thiêng liêng mà ta thường vô tình bỏ qua trong những phút giây bận rộn. Không chỉ đơn giản là về tình yêu của một người mẹ, mà còn là lời nhắn nhủ rằng: hãy trân trọng và gìn giữ những giây phút ấy, vì đó chính là món quà vô giá mà mẹ đã dành trọn cả đời để trao tặng.

 

Hi sinh lặng lẽ, tình yêu thầm kín

Tình yêu của mẹ không phải lúc nào cũng là những lời ân cần hay những lời hứa hẹn rõ ràng, mà là từng hành động nhỏ nhặt mẹ lặng lẽ làm mỗi ngày. Tình yêu ấy ẩn chứa trong mỗi bữa cơm mẹ nấu, trong từng chiếc áo mẹ giặt, và cả trong những khoảnh khắc mẹ âm thầm lo lắng dù con không biết.

 

“Mẹ là người luôn đứng phía sau, sẵn sàng hy sinh tất cả mà không đòi hỏi gì.”

Câu văn này có lẽ sẽ làm nhiều độc giả nhớ về những lần mà người mẹ của chính mình luôn gánh chịu mọi khó khăn, mọi khổ cực mà không bao giờ kể lể, không bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay mong được công nhận. Mẹ đứng phía sau, âm thầm làm chỗ dựa, lặng lẽ đưa đường dẫn lối mà không bao giờ yêu cầu một lời cảm ơn. Qua từng trang sách, từng câu văn của Cửu Bả Đao, ta nhận ra rằng tình mẫu tử chính là một hành trình hy sinh thầm lặng, nhưng bền vững và không bao giờ đứt đoạn.

Cuốn sách là một lời nhắn nhủ để ta không bao giờ quên công ơn của mẹ. Mẹ – người luôn đứng phía sau, trao cho ta tất cả, sẵn sàng hy sinh mà chẳng hề đòi hỏi, không phải để nhận lại gì mà chỉ vì tình yêu vô điều kiện dành cho ta. Nụ hôn của mẹ, những lời động viên, ánh mắt dịu dàng, tất cả đều chứa đựng tình yêu vô điều kiện, một thứ tình yêu sẵn sàng chấp nhận mọi khó khăn chỉ để ta có được niềm vui, sự bình yên.

 

“Đôi khi yêu thương không phải là lời nói, mà là những hành động không ai biết.”

Thực tế, tình yêu đích thực thường nằm trong những hành động giản dị, những cử chỉ không ai hay biết nhưng lại có thể làm thay đổi cả một cuộc đời. Như chính người mẹ của mỗi chúng ta, mẹ có thể không nói nhiều, nhưng mỗi bữa cơm, mỗi bộ quần áo được chuẩn bị chu đáo, mỗi lúc đứng cạnh trong những lúc ta cần, đều là những hành động yêu thương không thể thay thế. Tình yêu ấy không cần phải ầm ĩ hay thể hiện bằng những lời lẽ hoa mỹ, mà chính những hành động lặng lẽ ấy mới là điều sâu sắc nhất. Cửu Bả Đao, qua những dòng chữ giản dị đã làm sống dậy những hành động không tên nhưng vô cùng quý giá ấy. Và trong khoảnh khắc đọc sách, ta nhận ra rằng mỗi người chúng ta, có lẽ cũng nên học cách yêu thương không chỉ qua lời nói mà qua những hành động thiết thực và đầy ắp tình cảm như mẹ đã từng làm.

 

Những yêu thương không bao giờ phai nhoà

Cuộc sống không cần những khoảnh khắc lộng lẫy hay hoành tráng, mà chính những giây phút giản dị, bình yên mới là những điều ta muốn giữ lại, trân trọng nhất. Những lúc bên mẹ, dù chỉ là ngồi cạnh nhau trong im lặng, hay cùng nhau làm một công việc gì đó tưởng chừng không có gì đặc biệt, nhưng lại là những khoảnh khắc mà ta sẽ mãi nhớ về. Tình yêu của mẹ không cần phải được thể hiện qua những lời nói hoa mỹ hay những sự kiện lớn lao, mà chính là qua những khoảnh khắc giản dị nhưng ấm áp, đầy đủ yêu thương.

 

“Những điều nhỏ nhặt của mẹ tưởng chừng như vô hình, nhưng chúng sẽ là hành trang theo ta mãi mãi.”

Trong từng trang sách của Mẹ, Thơm Một Cái, tôi nhận ra rằng những điều mà tôi tưởng như quên lãng, những điều mà tôi cho là nhỏ bé và không đáng kể, lại chính là những bài học quý giá mà mẹ đã dành cho tôi. Những điều ấy như một hành trang vô hình mà mỗi chúng ta mang theo trong suốt cuộc đời, là nền tảng vững chắc giúp ta vượt qua mọi sóng gió. Và dẫu có đi đến đâu, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, tôi biết rằng tình yêu của mẹ sẽ luôn theo tôi, như một sức mạnh vô hình nhưng mạnh mẽ nhất.

Cửu Bả Đao đã khéo léo chỉ ra rằng tình yêu của mẹ không phải lúc nào cũng là những hành động hoành tráng, mà là những cử chỉ thầm lặng và giản dị nhưng lại mang một sức mạnh vô hình mà không gì có thể thay thế. Những điều nhỏ nhặt ấy không bao giờ phô trương, không bao giờ đòi hỏi sự công nhận, nhưng chính nó đã thấm vào lòng, gieo những hạt giống tình yêu và sự kiên cường để chúng nảy mầm và phát triển trong ta. Mẹ không cần làm những điều vĩ đại, mẹ chỉ cần những hành động nhỏ bé, như buổi sáng pha cho ta một cốc sữa nóng, như những đêm khuya thầm lặng thức chờ ta về, như những lời động viên nhỏ khi ta vấp ngã. Nhưng chính những điều tưởng chừng không đáng kể ấy lại trở thành hành trang quý giá nhất theo ta suốt cuộc đời.

 

“Có những khoảnh khắc giản dị mà ấm áp, làm ta muốn giữ mãi để không bao giờ quên.”

Thực ra, trong cuộc sống, đôi khi chính những điều nhỏ bé, giản dị ấy lại làm ta cảm thấy bình yên nhất. Chúng ta thường chạy đua với thời gian, để rồi quên mất rằng những khoảnh khắc giản đơn nhất lại là những khoảnh khắc đáng trân trọng nhất. Những khoảnh khắc đó không bao giờ kêu gọi sự chú ý hay tìm kiếm sự công nhận, nhưng chính chúng lại làm ta cảm nhận rõ ràng nhất về tình yêu, sự quan tâm của mẹ. Và chính những khoảnh khắc ấm áp ấy, như những hạt giống, sẽ nở hoa trong tâm hồn ta, khiến ta muốn giữ mãi và không bao giờ quên.

III/ Cảm nhận cá nhân

Khi đọc cuốn sách Mẹ, Thơm Một Cái, người đọc không chỉ cảm thấy xúc động mà còn như được soi lại chính mình trong mối quan hệ với mẹ – một mối quan hệ đôi khi giản dị đến mức ta dễ lãng quên nhưng lại chất chứa yêu thương vô hạn. Từng trang sách như một lời nhắc nhở sâu sắc rằng tình mẫu tử không phải là những điều lớn lao, mà là những khoảnh khắc nhỏ bé, những cử chỉ dịu dàng, những lần mẹ khẽ hôn lên trán hay những khi mẹ lặng thầm bên cạnh mà không cần nói thành lời.

Cửu Bả Đao đã viết về người mẹ với một cảm xúc rất thật, rất đỗi đời thường, khiến người đọc nhận ra rằng những điều tưởng chừng bình dị ấy lại chính là sức mạnh vô hình nuôi dưỡng và bảo vệ tôi qua từng chặng đường. Cách tác giả mô tả tình mẫu tử – không màu mè, không tô vẽ – đã chạm đến cảm xúc của người đọc một cách chân thực nhất. Ắt hẳn độc giả sẽ thấy bóng dáng người mẹ của mình trong những dòng văn ấy: những hy sinh âm thầm, những lo toan không nói thành lời, những yêu thương luôn luôn có đó dù có nhận ra hay không.

Điều đặc biệt mà quyển sách để lại trong lòng người đọc chính là sự biết ơn và lòng trân trọng. Cuốn sách như một tiếng chuông nhắc nhở: Hãy dành thời gian nhiều hơn cho mẹ, để nói lời cảm ơn khi còn có thể, để không bao giờ hối tiếc vì đã bỏ qua những khoảnh khắc quý giá bên mẹ. Các độc giả sẽ nhận ra rằng, trong cuộc sống bộn bề, có lẽ điều đáng trân quý nhất chính là những người thân yêu luôn dõi theo ta, sẵn sàng cho ta một nụ cười, một cái ôm, hay đơn giản chỉ là một cái hôn để vơi đi muộn phiền.

Cảm ơn Cửu Bả Đao đã viết nên Mẹ, Thơm Một Cái, một cuốn sách đã chạm đến tận sâu trong lòng người đọc và chắc chắn sẽ là một tác phẩm đáng nhớ mãi về ý nghĩa thiêng liêng của tình mẫu tử.

Tóm tắt bởi: Minh Thư - Bookademy

Hình ảnh: Minh Thư

Bình luận Chia sẻ

Đánh giá bài viết

Bình luận

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^ 3^)

Bình luận

  • NGUYEN NGOC ANH
    NGUYEN NGOC ANH ...
    Qua từng trang sách, từng câu văn Cửu Bả Đao, ta nhận ra rằng tình mẫu tử chính là một hành trình hy sinh thầm lặng, nhưng bền vững và không bao giờ đứt đoạn. Mẹ đứng phía sau, âm thầm làm chỗ dựa, lặng lẽ đưa đường dẫn lối mà không bao giờ yêu cầu một lời cảm ơn.
    Trả lời
// ... existing code ...