“ Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em” ( Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
Sự bận rộn của cuộc sống trưởng thành có lẽ đã cuốn ta vào những vòng xoáy không hồi kết của công việc, trách nhiệm, và những lo toan thường nhật. Đã bao lâu rồi bạn không ngồi xuống, lắng nghe chính mình và để tâm trí lạc vào những ngày tháng ngây thơ, trong trẻo của tuổi thơ? Đôi khi, những ký ức ấy dường như phai mờ, bị chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian và gánh nặng của cuộc sống. Nhưng thật ra, chúng vẫn còn đó, chỉ chờ ta quay lại để nhớ về. Phải chăng trong nhịp sống hối hả này, chúng ta đã vô tình lãng quên đi những điều giản dị, những khoảnh khắc tươi đẹp đã từng khiến ta cười, khiến ta hạnh phúc? Và rồi, khi đã mệt mỏi với những giằng co của cuộc sống, có lẽ chúng ta cần một điểm tựa để quay về, một nơi giúp ta nhớ lại những điều giản dị đã từng làm cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Cảm ơn người lớn của Nguyễn Nhật Ánh chính là cuốn sách đưa ta trở lại với tuổi thơ, không phải để trốn tránh thực tại, mà để hiểu rằng những giá trị từ thuở ấy vẫn còn nguyên vẹn trong lòng mỗi chúng ta.
I. Giới thiệu chung:
-
Giới thiệu tác giả:
Nguyễn Nhật Ánh là một trong những nhà văn nổi tiếng và được yêu thích nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại, đặc biệt với dòng văn học thiếu nhi và thanh thiếu niên. Sinh năm 1955 tại Quảng Nam, Nguyễn Nhật Ánh khởi nghiệp văn chương từ khi còn trẻ và nhanh chóng gây dựng được tên tuổi qua các tác phẩm gần gũi, giàu cảm xúc, viết về tuổi thơ, tình bạn, và những ký ức tươi đẹp của cuộc sống.
Các tác phẩm của ông luôn mang một nét đặc trưng riêng: giản dị, trong sáng và đầy nhân văn, nhưng cũng không kém phần sâu lắng với những bài học ý nghĩa về cuộc sống. Ông không chỉ viết cho thiếu nhi mà còn tạo ra những tác phẩm mà người lớn có thể đọc để tìm lại sự hồn nhiên, ngây thơ đã mất.
Những tác phẩm nổi bật của Nguyễn Nhật Ánh như "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", "Kính vạn hoa", "Mắt biếc", "Cô gái đến từ hôm qua", và "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" đều để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nhiều thế hệ độc giả Việt Nam. Với lối viết mộc mạc, pha chút hài hước nhưng đầy triết lý, Nguyễn Nhật Ánh đã thành công trong việc chạm đến trái tim người đọc, khiến họ sống lại những ngày tháng tuổi thơ và suy ngẫm về cuộc sống hiện tại.
Không chỉ là nhà văn, Nguyễn Nhật Ánh còn được biết đến như một người thầy, một nhà giáo, và một nhà thơ. Sự nghiệp của ông đã tạo ra một kho tàng văn học đồ sộ, mang lại niềm vui, cảm hứng và cả sự suy tư sâu sắc cho hàng triệu độc giả, không chỉ ở Việt Nam mà còn trên thế giới.
-
Giới thiệu cuốn sách:
Cảm ơn người lớn là một tác phẩm đặc biệt của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, được xuất bản vào năm 2018, nối tiếp thành công của cuốn sách đình đám "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ". Nếu như cuốn sách trước đưa người đọc trở về thế giới hồn nhiên, vô tư của những đứa trẻ, thì Cảm ơn người lớn lại mở ra một hành trình khác, nơi tuổi thơ và tuổi trưởng thành giao thoa, nơi người lớn nhìn lại chính mình qua lăng kính của những ký ức trong trẻo đã qua.
Trong tác phẩm này, Nguyễn Nhật Ánh tiếp tục câu chuyện về bốn người bạn thân từ thuở nhỏ: Tủn, Hải cò, Mùi và Tí sún. Dù họ đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ nguyên vẹn tình bạn và sự vô tư mà họ từng có khi còn bé. Qua từng trang sách, tác giả không chỉ kể lại những kỷ niệm đáng yêu của nhóm bạn, mà còn phản ánh sâu sắc những cảm xúc và suy ngẫm của người lớn về cuộc sống hiện tại.
Cảm ơn người lớn không đơn thuần là một tác phẩm văn học dành cho thiếu nhi, mà còn là một cuốn sách mà người lớn có thể tìm đến để chiêm nghiệm, hồi tưởng và thấu hiểu giá trị của những điều giản dị đã đi qua trong cuộc đời. Với lối viết nhẹ nhàng, hài hước nhưng đầy triết lý, Nguyễn Nhật Ánh đã khéo léo gợi lên trong lòng người đọc những xúc cảm hoài niệm, giúp họ nhận ra rằng dù trưởng thành hay già đi, chúng ta vẫn cần giữ lại một phần nào đó của tuổi thơ trong trái tim mình.
Tác phẩm là một lời cảm ơn không chỉ dành cho tuổi thơ, mà còn là lời tri ân đối với những người lớn đã từng trải qua nó, nhắc nhở rằng dù cuộc sống có bộn bề thế nào, những ký ức đẹp đẽ vẫn luôn ở đó, chờ ta quay về và trân trọng.
II. Tóm tắt cuốn sách:
Cảm ơn người lớn là một chuyến hành trình đầy thú vị và cảm xúc của bộ tứ từ thuở nhỏ: Tủn, Hải cò, cu Mùi và Tí sún. Dù đã trưởng thành, họ vẫn không thể quên những trò chơi thời thơ ấu đầy hồn nhiên và sáng tạo. Trong câu chuyện, độc giả sẽ được sống lại những khoảnh khắc đầy kỷ niệm với nhóm bạn này khi họ chơi các trò như tập bay, trong đó bọn trẻ tưởng tượng mình là những người có khả năng sử dụng đôi cánh và bay như một chú chim, hoặc trò làm vua, khi một người đóng vai nhà vua quyền lực, còn những người còn lại là thần dân phải phục tùng mệnh lệnh.
Ngoài ra, không thể không nhắc đến trò làm vợ chồng – một trò chơi ngây ngô nhưng rất đỗi đáng yêu của tuổi thơ, nơi bọn trẻ bắt chước cuộc sống gia đình của người lớn với sự tò mò và hồn nhiên. Bên cạnh những trò chơi đó, nhóm bạn còn say mê sáng tác truyện tranh, nơi mà trí tưởng tượng phong phú của họ được phát huy tối đa. Mỗi câu chuyện và trò chơi đều là một mảnh ghép đáng nhớ trong ký ức của cả nhóm, đồng thời thể hiện sự sáng tạo và sự gắn kết chặt chẽ của họ.
Trẻ con thì lúc nào cũng tinh nghịch và đầy sự hồn nhiên
“Nếu biết con cái là một lũ sinh vật lúc nào cũng hào hứng làm những chuyện ngốc nghếch sau lưng đấng sinh thành, chắc các bậc làm cha làm mẹ phải họp hành căng thẳng để bàn tính xem có nên đẻ ra bọn tôi hay không. […] Ờ, có lẽ điều đáng kể nhất mà người lớn đóng góp cho cuộc đời chính là họ làm ra trẻ con một cách hồn nhiên.” (Trích lời cu Mùi – Cảm ơn người lớn)
Trẻ con luôn mang trong mình sự hồn nhiên, ngây ngô, và khả năng tưởng tượng phong phú đến không ngờ. Mỗi trò chơi của chúng không chỉ đơn thuần là một trò tiêu khiển, mà còn phản ánh thế giới tưởng tượng đầy màu sắc và sáng tạo vô biên. Những trò chơi ấy, dù có phần “phi lý” và vượt xa mọi quy luật khoa học, nhưng đối với chúng, đó là cả một vũ trụ kỳ diệu. Nhóm bạn thân Mùi, Tủn, Hải cò và Tí sún trong Cảm ơn người lớn cũng vậy, chúng đã tự tạo nên những kỷ niệm khó quên, mở đầu bằng trò "tập bay".
Trong trò này, nhóm bạn nghĩ ra cách làm đôi cánh bằng giấy, tưởng rằng mình sẽ có thể bay lượn trên bầu trời như những chú chim. Dù biết rõ rằng con người không thể bay như chim, nhưng sự hồn nhiên và trí tưởng tượng vô biên đã khiến chúng không ngần ngại mà bắt tay thực hiện ước mơ đó. Cu Mùi và các bạn chăm chú chế tạo những đôi cánh giấy, cảm thấy vô cùng hãnh diện và tự tin. Hải cò, cậu bé dũng cảm nhất, đã xung phong làm người thử sức đầu tiên. Cậu bước lên mái nhà, trong lòng đầy háo hức về khoảnh khắc được bay vút lên không trung. Nhưng đời không như là mơ, Hải cò chẳng thể bay lên mà lại rơi thẳng xuống đất với một cánh tay gãy. Sự cố này khiến cả nhóm bị một trận mắng tơi bời từ người lớn, nhưng có lẽ trong ký ức của bọn trẻ, đây là một trải nghiệm khó quên và không có gì phải hối tiếc.
“ Với trẻ con cuộc đời có nhiều điều quan trọng hơn cái chết. Chẳng hạn như thú vui. Với trẻ con, sống mà không vui xem như là chưa sống. Vì vậy trẻ con lắm khi nghịch dại.”
Dám ước mơ, dám thực hiện - đó là điều mà lũ trẻ đã thể hiện, và ngay cả khi thất bại, chúng vẫn tự hào vì đã sống hết mình cho những khát khao táo bạo đó.
Sau khi trò "tập bay" phải kết thúc một cách bất đắc dĩ vì tai nạn của Hải cò, lũ trẻ không hề chùn bước. Với bản tính nhanh nhẹn và mau quên của mình, chúng nhanh chóng nghĩ ra một trò mới: "làm vua". Trẻ con luôn tìm cách khám phá những điều mới lạ, và việc đóng vai một vị vua quyền lực dường như là một sự lựa chọn tuyệt vời. Trong trò chơi này, một người sẽ làm vua, còn những người khác sẽ trở thành thần dân, phải tuân theo mọi mệnh lệnh của đức vua. Cu Mùi, người đầu tiên được chọn làm vua, lập tức phong cho cô bé Tủn, người cậu thích, làm hoàng hậu.
“ Tôi được làm vua trước.
Tôi chỉ tay vào con Tủn:
- Trẫm phong cho khanh làm hoàng hậu
Tôi thích con Tủn từ lâu nhưng mỗi khi chơi trò vợ chồng nó và thằng Hải cò luôn là một cặp khiến tôi chỉ còn cách buồn bã cưới con Tí sún. Đó là nỗi đau thầm kín của tôi. Chỉ là trò chơi thôi nhưng oái oăm thay cảm xúc là có thật. Nên vừa lên ngôi vua là tôi tranh thủ xả ấm ức ngay.”
Hải cò, sau khi được lên ngôi, không quên "trả thù" Mùi bằng cách bắt cậu gãi lưng cho mình. Còn Tí sún, với tính cách hiền lành và chu đáo, trở thành một ông vua nhân từ và anh minh, luôn đưa ra những mệnh lệnh với sự nghiêm túc và quan tâm đến thần dân của mình. Trò chơi này tuy đơn giản, nhưng lại chứa đầy ý nghĩa. Bằng cách đóng vai vua và thần dân, lũ trẻ không chỉ học cách quản lý và sử dụng quyền lực, mà còn hiểu rằng làm vua không phải chỉ để thỏa mãn bản thân, mà còn cần có trách nhiệm với người khác. Qua trò chơi này, trẻ con đã tự mình rút ra những bài học quý giá về quyền lực và trách nhiệm – điều mà ngay cả người lớn đôi khi cũng phải học hỏi.
Nhưng câu chuyện hài hước nhất có lẽ nằm ở trò chơi "làm vợ chồng". Những mối quan hệ "tình cảm" trẻ con, dù ngây ngô nhưng không kém phần phức tạp, khiến cả nhóm bạn rơi vào tình huống "dở khóc dở cười." Trong trò chơi, Tủn và Hải cò là một cặp, còn Mùi lại ghép đôi với Tí sún. Mặc dù vậy, Mùi lại thầm thích Tủn, nhưng sự vô tư của Tủn khiến cô bé chẳng để ý đến tình cảm của Mùi mà vẫn vui vẻ "làm vợ" Hải cò. Trong khi đó, Tí sún, dù là một "người vợ" vô cùng chu đáo và hiền hậu, lại không thể làm Mùi rung động. Mối quan hệ này, dù chỉ là một trò chơi trẻ con, nhưng lại phản chiếu những tình cảm phức tạp mà đôi khi cả người lớn cũng gặp phải trong cuộc sống. Sau này, khi Tủn nhận ra tình cảm của mình dành cho Mùi, có lẽ mọi chuyện đã quá muộn để thay đổi.
Không chỉ dừng lại ở những trò chơi đơn giản như làm vua hay làm vợ chồng, nhóm bạn còn tiếp tục khám phá thế giới của mình thông qua trò chơi "vẽ bản đồ". Với nhà của Tí sún làm trung tâm, cả nhóm bắt đầu vẽ bản đồ xung quanh. Từ những khu vực quen thuộc gần nhà, chúng dần dần mở rộng ra các địa điểm xa hơn, thậm chí băng qua đường quốc lộ để tìm hiểu thêm về thế giới bên kia. Bằng những mẩu giấy nhỏ và sự kiên nhẫn, bản đồ của chúng ngày càng lớn hơn, chi tiết hơn. Sự khám phá không chỉ dừng lại ở những địa điểm mới, mà còn đưa nhóm bạn đến gặp gỡ những người bạn mới. Hiệp, con trai của ông Hiên – chủ tiệm sửa xe- đứa phải nghỉ học để đi kiếm tiền mua rượu cho cha nó, và Lý, cô bé con của chủ cửa hàng tạp hóa, trở thành một phần của hành trình này. Trò chơi vẽ bản đồ không chỉ giúp lũ trẻ khám phá môi trường xung quanh mà còn mở rộng mối quan hệ, tạo ra những kỷ niệm mới và gắn kết với nhau nhiều hơn.
Những trò chơi tưởng chừng như ngây ngô và vô nghĩa đó lại mang trong mình vô vàn bài học quý giá. Trẻ con, với trí tưởng tượng phong phú và tâm hồn trong sáng, không chỉ tạo ra những trò chơi vui vẻ, mà còn vô tình rèn luyện những kỹ năng, giá trị sống quan trọng như lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm, sự thấu hiểu và tình cảm đối với những người xung quanh. Những trò chơi ấy chính là những viên ngọc quý giá trong hành trang của tuổi thơ, sẽ theo chúng mãi trong suốt cuộc đời.
…Còn người lớn thì đầy suy nghĩ và lo âu
Khi lớn lên, mỗi người đều phải đối diện với một thực tế không thể trốn tránh: những lo âu và suy nghĩ dày vò tâm trí. Trái ngược với sự hồn nhiên của trẻ con, người lớn luôn phải đối mặt với những nỗi sợ hãi mà đôi khi chính họ cũng không thể diễn tả hết. Một trong những nỗi ám ảnh phổ biến nhất là nỗi sợ về cái chết. Người lớn lo sợ về cái chết không chỉ vì bản thân nó mà còn bởi sự chấm dứt của những gì họ từng gắn bó, từng yêu thương. Cái chết nhắc nhở họ về sự hữu hạn của cuộc đời, về việc những giấc mơ chưa hoàn thành, những người họ yêu quý có thể sẽ phải đối diện với mất mát và đau khổ. Cái chết với người lớn không đơn thuần là sự kết thúc, mà là dấu mốc của nỗi lo sợ về những gì chưa thể hoàn thành, những mối quan hệ chưa trọn vẹn, những trách nhiệm và kỳ vọng chưa được thực hiện.
Trong cuốn sách, Nguyễn Nhật Ánh đã khéo léo lồng ghép những triết lý và suy nghĩ về hôn nhân thông qua câu chuyện tình của chú Nhiên và cô Linh. Chuyện tình phức tạp của họ không chỉ là sự kết hợp của hai cá nhân, mà còn chứa đựng vô vàn những lo toan, đắn đo về tương lai, về cuộc sống chung. Chú Nhiên yêu cô Linh, nhưng mối tình ấy không chỉ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu thuần túy mà còn là những suy nghĩ về sự cam kết, trách nhiệm và sự hy sinh. Người lớn khi đối diện với hôn nhân thường không chỉ nghĩ về cảm xúc hiện tại, mà còn phải cân nhắc về hàng loạt yếu tố như công việc, gia đình, con cái, và thậm chí là tương lai xa hơn. Tình yêu, dù vẫn là cốt lõi, nhưng không còn là điều duy nhất dẫn dắt họ. Trong mối quan hệ của chú Nhiên và cô Linh, tình yêu đã phải nhường bước cho những lo toan thực tế, những suy nghĩ phức tạp về cuộc sống hôn nhân và trách nhiệm.
“ Vậy hôn nhân có giết chết tình yêu hay không thì chưa biết, chứ hôn nhân mà không thành chẳng những chỉ giết chết tình yêu, mà qua những dẫn chứng vừa rồi đã thấy nó giết thêm ít nhất là bốn mạng người!
Bây giờ ngẫm lại, tôi nghĩ chú Nhiên thừa thông minh để hiểu điều đó. Chú và cô Linh chia tay không phải vì để giữ cho tình yêu đừng trượt dần về phía hoàng hôn. Chú chỉ vờ nói thế thôi. Còn lý do thật sự thì tiếc thay mãi đến hôm nay tôi vẫn không biết được. Dù sao tôi cũng cảm ơn chú vì chú đã không chọn cách biện bạch đơn giản nhất và được nhiều người áp dụng nhất: “ tính cách không hợp nhau”, bởi vì đó là cách giải thích để không phải giải thích gì hết.”
Người lớn không chỉ lo sợ về cái chết hay suy nghĩ về hôn nhân, mà họ còn phải đối diện với một kẻ thù vô hình nhưng vô cùng tàn nhẫn: Bạo chúa thời gian. Khi những người bạn thời thơ ấu của Cu Mùi, Hải cò, Tủn và Tí sún gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, họ đã không còn là những đứa trẻ hồn nhiên, vô lo nữa. Giờ đây, họ đã trở thành những người lớn với đủ mọi gánh nặng của cuộc sống, thậm chí là "lớn hơn cả những người lớn" với cơ thể đã bắt đầu chịu đựng những dấu hiệu của tuổi già. Những hình ảnh như trái tim, thay vì gợi lên tình yêu lãng mạn, giờ đây chỉ còn nhắc nhở họ về bệnh động mạch vành hay phòng khám tim mạch. Sự thay đổi khắc nghiệt của thời gian đã biến những người từng ngây thơ, hồn nhiên thành những con người phải đối diện với sự suy tàn của thể chất và tinh thần.
Cuộc sống dường như đã đảo lộn hoàn toàn sau ngần ấy năm, và giờ đây, khi đối mặt với thực tế ấy, tất cả chỉ có thể thốt lên: "Ôi, bạo chúa thời gian!" Thời gian, không giống như trẻ con chỉ biết vô tư sống cho hiện tại, đã trở thành gánh nặng đè lên vai những người lớn. Nó không chỉ lấy đi tuổi thanh xuân, sự vô lo, mà còn đem đến những nỗi đau cả về thể chất lẫn tinh thần.
Người lớn, dù đã trải qua rất nhiều điều trong cuộc sống, vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của thời gian, với những lo âu và trăn trở không bao giờ dứt. Thời gian đã làm phai mờ những giấc mơ, những cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, thay vào đó là những nỗi sợ hãi về tương lai, về cái chết và sự suy tàn. Nhưng có lẽ, trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người, ký ức về những năm tháng tuổi thơ, về những trò chơi hồn nhiên, vô tư vẫn mãi là nguồn an ủi, là nơi họ tìm về để nhớ lại một thời đã qua – một thời không lo âu, không toan tính, và không có sự hiện diện của bạo chúa thời gian.
Bài học về lòng bao dung từ người lớn đối với trẻ con
Người lớn luôn mang trong mình một quá khứ đầy màu sắc, nơi những kỷ niệm thời thơ ấu hồn nhiên, vô tư vẫn luôn hiện hữu. Trẻ con chưa bao giờ trải qua quãng đời làm người lớn, nhưng người lớn đều từng là trẻ con. Đó chính là lý do vì sao sự thấu hiểu và lòng bao dung của người lớn dành cho trẻ con là điều cần thiết và quý giá. Nguyễn Nhật Ánh, trong nhiều tác phẩm của mình, đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của việc người lớn nên hiểu và cảm thông với trẻ con. Không phải vì họ nhiều tuổi hơn, mà vì họ đã từng trải qua quãng đời tuổi thơ, hiểu rõ niềm vui lẫn nỗi lo âu mà trẻ con đang phải đối mặt.
Khi còn nhỏ, chúng ta thường không nhận thức được sự phức tạp của cuộc sống. Mọi thứ đều đơn giản và đầy ắp tiếng cười. Nguyễn Nhật Ánh đã nhiều lần khắc họa hình ảnh của những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, chỉ biết đến thế giới nhỏ bé xung quanh, nơi mà mỗi ngày trôi qua là một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Nhưng khi trưởng thành, người lớn mới nhìn lại và nhận ra sự ngây ngô của mình khi còn bé, và đó chính là điều khiến họ dễ dàng so sánh sự khác biệt giữa hai thế giới: thế giới của trẻ con và thế giới của người lớn.
Người lớn có một đặc quyền quý giá: họ có thể nhìn lại thời thơ ấu của mình, so sánh với hiện tại và từ đó chiêm nghiệm về quãng đời đã sống. Thời gian dài hơn giúp họ tích lũy kinh nghiệm, và những trải nghiệm đó giúp họ nhận ra rằng mình đã từng như trẻ con, từng có những suy nghĩ, hành động vô tư, đôi khi ngốc nghếch. Nhưng trẻ con thì chưa bao giờ có cơ hội được sống như người lớn, chúng chỉ mới bắt đầu hành trình của cuộc đời, và việc đòi hỏi chúng hành xử như người lớn là điều không thể.
Tuổi thơ là quãng đời tươi đẹp nhất, nơi mà trẻ con được sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ, được tự do chơi đùa, khám phá và phạm sai lầm. Khi ta bắt trẻ con trưởng thành quá sớm, ta vô tình tước đi những niềm vui giản đơn nhưng vô cùng quan trọng của cuộc sống. Việc giáo dục trẻ con không nên bằng sự ép buộc, và càng không nên bằng bạo lực, dù là bạo lực thể xác hay ngôn ngữ. Trẻ con cần được đối xử như những cá thể độc lập, được lắng nghe, được thấu hiểu và được tạo điều kiện để phát triển trí tưởng tượng, sáng tạo.
Nguyễn Nhật Ánh đã từng nói, "Bọn tôi còn cả cuộc đời phía trước để vật lộn, thậm chí để chịu đựng những đòn roi của cuộc sống; bọn tôi không biết tương lai của mình sẽ ra sao, cũng không biết cách chuẩn bị cho tương lai như thế nào nhưng hành động bồng bột thuở ấu thơ đó đã giúp bọn tôi hình thành một thói quen để sau này không phung phí hoặc phản bội lại những ý tưởng tốt đẹp mà tuổi thơ ban phát." Những hành động bồng bột, ngây thơ của tuổi thơ thực sự đã giúp trẻ con hình thành những bài học quan trọng. Những trò chơi tưởng chừng vô nghĩa ấy lại trở thành nguồn gốc của những ký ức và bài học quý giá sau này. Chúng giúp trẻ em học cách đối mặt với tương lai mà không đánh mất những giá trị tốt đẹp của tuổi thơ.
Người lớn, khi đã trải qua bao khó khăn, thử thách, lại càng nên trân trọng và bao dung với trẻ con. Bao dung với chúng cũng chính là bao dung với chính mình, với quãng đời hồn nhiên mà họ đã từng trải qua. Thay vì chỉ trích, người lớn nên nhớ lại rằng mình cũng từng là những đứa trẻ ngây ngô, từng phạm sai lầm, từng mơ mộng và từng sống trong thế giới vô tư đó.
Đọc Cảm ơn người lớn của Nguyễn Nhật Ánh, ta thấy rằng trẻ con cảm ơn người lớn không chỉ vì họ được sinh ra, được yêu thương, nuôi nấng mà còn vì những bài học mà người lớn truyền dạy. Nhưng người lớn cũng cần học cách bao dung với trẻ con, để từ đó nhớ lại một thời tuổi thơ của chính mình, một thời mà họ đã từng yêu thương, mơ mộng và sống hết mình.
Trẻ con sẽ không thể hiểu hết những gì người lớn trải qua, nhưng người lớn lại có khả năng nhìn thấu trẻ con vì chính họ từng như vậy. Điều đó chính là cội nguồn của lòng bao dung – sự thấu hiểu không đến từ vị trí cao hơn mà đến từ việc từng trải qua những điều tương tự, từng sống trong thế giới đó và từng yêu thương những điều nhỏ bé mà trẻ con đang có.
III. Cảm nhận cá nhân:
Cảm ơn người lớn là một trong những tác phẩm khiến tôi không chỉ cảm nhận được sự hoài niệm mà còn gợi lên những cảm xúc sâu lắng về cuộc sống hiện tại. Đọc từng trang sách của Nguyễn Nhật Ánh, tôi thấy như được quay lại tuổi thơ, với những khoảnh khắc vô tư, hồn nhiên mà giờ đây đôi khi chỉ còn tồn tại trong ký ức. Điều đặc biệt ở cuốn sách này là cách tác giả khéo léo dung hòa giữa hai thế giới: một bên là sự tươi sáng, trong trẻo của tuổi thơ, một bên là sự suy tư, trưởng thành của người lớn. Qua đó, tôi nhận ra một điều quý giá rằng, dù cuộc sống hiện tại có bận rộn và đầy áp lực như thế nào đi chăng nữa, thì những giá trị của thời thơ ấu mãi mãi là nguồn cảm hứng và động lực để tôi tiếp tục vững bước trên hành trình của chính mình.
Điểm tôi yêu thích nhất ở cuốn sách chính là giọng văn nhẹ nhàng, pha chút hài hước nhưng lại rất sâu sắc. Nguyễn Nhật Ánh không chỉ đơn thuần kể lại những câu chuyện của tuổi thơ, mà còn đan xen những thông điệp quý giá về tình bạn, tình cảm gia đình và những suy ngẫm về sự trưởng thành. Điều này khiến tôi nhận ra rằng, dù đã bước qua thời thơ ấu, nhưng những giá trị ấy vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của mỗi người, chỉ cần ta biết cách nhìn lại và trân trọng.
Một điểm mạnh khác của cuốn sách chính là khả năng gợi mở cảm xúc trong lòng người đọc. Mỗi câu chuyện, mỗi tình tiết đều mang đậm dấu ấn cá nhân của tác giả, nhưng lại rất dễ dàng khiến tôi và nhiều người khác cảm thấy đồng cảm. Từ những trò chơi của đám trẻ cho đến những bài học giản dị trong cuộc sống, tất cả đều được thể hiện với sự tinh tế và chân thành.
Cuối cùng, Cảm ơn người lớn không chỉ là một tác phẩm văn học đơn thuần, mà còn là một tấm gương phản chiếu, giúp chúng ta nhìn lại những điều quý giá mà thời gian dường như đã vô tình lãng quên. Đây là một cuốn sách không chỉ đáng đọc, mà còn đáng để suy ngẫm.
Tóm tắt bởi: Yên Thảo - Bookademy
Hình ảnh: Yên Thảo.
Bình luận
Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^ 3^)Bình luận