Tôi thấy những dải đất đỏ rộng trên trồng một vài cây thông lọng, khu vườn bị bỏ hoang với vô số thứ hương quyện hoà, tôi thấy người đàn ông ngồi một mình một bàn trong những hiệu ăn, bỗng nhiên nghiêng người, làm cử chỉ như cầm một bàn tay vô hình lên hôn, nói một mình bằng một giọng dịu dàng, hay làm ra vẻ lùi lại bên ngưỡng cửa để nhường cho một người không tồn tại đi qua, tôi đã thấy một tình yêu kì lạ hay kì diệu? Một tình yêu giữa con người và linh hồn! Với giọng văn nhẹ nhàng, vừa như thực tại, vừa như mơ màng, Marc Levy với Nếu em không phải một giấc mơ đã gợi đến cho người đọc một câu chuyện tình vượt lên trên quy luật của sự sống thông thường, và ông nói về những giá trị của thực tại, giá trị về tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình, về sự mong manh của thời gian.
TÁC GIẢ
Marc Levy (sinh ngày 16 tháng 10 năm 1961) là một tiểu thuyết gia người Pháp. Sau khi tốt nghiệp đại học ngành công nghệ thông tin, ông chuyển đến Mỹ năm 1984, làm việc trong ngành đồ họa kiến trúc. Năm 1991, Marc Levy trở lại Pháp và bắt đầu viết văn. Năm 1999, ông xuất bản cuốn sách đầu tiên - Nếu em không phải một giấc mơ, tác phẩm trở thành hiện tượng của làng văn học thế giới. Những tác phẩm sau đó giúp ông được xếp vào hàng best-seller toàn cầu. Sách của Marc Levy được dịch ra 49 thứ tiếng, bán hơn 40 triệu bản trên khắp thế giới.
TÁC PHẨM
Et si c’était vrai (Nếu em không phải một giấc mơ) là tác phẩm đầu tiên của Marc Levy viết vào năm 1998, là món quà ông dành cho con trai khi ông đã trở thành một doanh nhân thành đạt. Cuốn tiểu thuyết gồm hai phần: Nếu em không phải một giấc mơ và Gặp lại, đều nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt từ độc giả. Được đánh giá là tác phẩm xuất sắc nhất của Marc Levy và được bầu chọn là tác phẩm lãng mạn hay nhất.
CÂU CHUYỆN KỲ DIỆU VỀ TÌNH YÊU
Nếu em không phải một giấc mơ là câu chuyện về tình yêu giữa Laurent - một bác sĩ nội trú tại bệnh viện Memorial và Arthur - một kiến trúc sư trẻ tuổi. Câu chuyện thực sự bắt đầu khi Laurent gặp một tai nạn nghiêm trọng, theo như các kết luận của bác sĩ, bấy giờ, cô là một người không sống cũng không chết, bởi trái tim cô còn đập nhưng não bộ hoàn toàn không còn hoạt động nữa. Nhưng một điều kì lạ rằng, trong thời gian mà Laurent hôn mê sâu, linh hồn của cô đã tách rời khỏi thể xác và lang thang khắp mọi nơi, một điều có lẽ sẽ chẳng ai biết được và cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả nếu như không có sự việc kỳ lạ đó xuất hiện. Cho đến khi Arthur chuyển đến sống tại căn hộ của Laurent và trong một buổi tối anh đã nhìn thấy cô bên trong chiếc tủ quần áo. “ Giữa những chiếc mắc quần áo có một cô gái, mắt nhắm lại, vẻ như bị điệu nhạc quyến rũ, vừa búng ngón tay trỏ và ngón tay cái vào nhau để đánh nhịp, vừa khe khẽ hát “.
Marc Levy đã kể cho chúng ta nghe một câu chuyện tình yêu thật kỳ diệu và lãng mạn. Có lẽ, Laurent đã không thể lường trước được chuyến đi đó của cô sẽ xảy đến một tai nạn khủng khiếp như vậy, và tai nạn đó có thể suýt đã khiến cho cô mãi mãi rời khỏi thế gian này, và chính cô cũng không thể nào tưởng tượng được một phép màu đã xảy đến. Trong hoàn cảnh dường như tuyệt vọng, Laurent đớn đau chứng kiến cảnh người mẹ yêu thương mình hàng ngày ôm lấy cô mà khóc, khi chính cô hàng ngày tự nhìn chính bản thân nằm trên giường bệnh với đủ thứ máy móc để níu giữ sự sống mong manh. Trong hoàn cảnh cô đơn như vậy, Arthur xuất hiện, anh là người duy nhất có thể nhìn thấy cô, là tia hy vọng duy nhất an ủi trái tim đơn độc của Laurent. Cô dường như không thể tin được điều kỳ diệu ấy, lại có một người, người duy nhất có thể nhìn thấy cô, chạm vào cô, trò chuyện cùng với cô và cuối cùng là yêu cô vô điều kiện.
"Cô gái giật nảy mình và mở tròn xoe mắt. - Anh nhìn thấy tôi à ? - Tất nhiên là tôi nhìn thấy cô. - Cô gái dường như vô cùng sửng sốt về việc anh nhìn thấy cô. Arthur liền nhắc cô rằng anh không mù cũng chẳng điếc, rồi anh đặt lại câu hỏi lần nữa : cô làm gì ở đây? Đáp lại mọi câu hỏi, cô gái nói với anh rằng cô thấy điều này thật tuyệt vời. Arthur chả thấy có gì là “tuyệt vời” trong tình huống này cả, và bằng một giọng khó chịu hơn, anh hỏi lại cô lần thứ ba : cô làm gì trong phòng tắm của anh vào giữa lúc đêm khuya như thế ? “ Tôi cho là anh chưa hiểu ra vấn đề,- cô gái nói,- anh thử chạm vào cánh tay tôi đi!” Anh ngẩn người ra sững sờ, cô gái nài nỉ : - Nào, anh làm ơn chạm vào cánh tay tôi đi. - Không, tôi không chạm vào cánh tay cô đâu, có chuyện gì xảy ra ở đây ? Cô gái cầm lấy cổ tay Arthur rồi hỏi anh có cảm thấy là cô chạm vào anh không. Vẻ bực tức, anh quả quyết xác nhận rằng anh có cảm thấy là cô chạm vào anh, rằng anh nhìn thấy cô hết sức rõ ràng. Lần thứ tư, anh hỏi cô là ai và làm gì trong tủ đựng quần áo ở phòng tắm của anh. Cô gái lờ hẳn đi trong câu hỏi của anh và hân hoan nhắc lại rằng thật là “ kỳ diệu” vì anh nhìn thấy cô, nghe thấy cô và có thể chạm được vào cô."
Arthur đã xuất hiện giữa lúc mà Laurent cô độc và tuyệt vọng nhất. Tuy rằng, ban đầu Arthur không tin vào những điều mà Laurent kể. Có ai sẽ ngay lập tức tin vào câu chuyện kỳ lạ như vậy, tin rằng người sống đứng trước mặt họ là một linh hồn và chỉ duy nhất mình họ có thể nhìn thấy được. Nhưng có lẽ xuất phát từ sự tò mò, hay từ tình yêu mà Arthur chấp nhận theo chân Laurent đến bệnh viện để nhìn thấy thực cô.
Khi mọi chuyện đã dần sáng tỏ, tình yêu cũng dần nảy nở nơi trái tim hai người. Xung quanh Arthur, mọi người cho rằng anh kỳ lạ, thậm chí Paul, người bạn thân chí cốt của anh còn đặt cho anh một vé khám tại bệnh viện tâm thần.
“Paul rẽ sang tay trái và lái chiếc xe Saab vào chỗ đậu xe của một toà nhà bốn tầng có mặt ngoài ốp sành trắng. - Paul, tao biết rằng đối với mày chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đã gặp ma thật đấy ! - Arthur, tao biết rằng chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đưa mày đi khám sức khỏe thật đấy ! Arthur đang nhìn bạn bỗng quay ngoắt lại, dán mắt vào hàng chữ ở mặt trước của tòa nhà. - Mày đem tao đến bệnh viện à ? Mày có nghiêm túc không đấy ? Mày không tin tao à ? - Có chứ, tao tin mày ! Và tao sẽ còn tin mày hơn nữa sau khi mày được chụp quét. - Mày muốn tao được chụp quét ? Nếu Em Không Phải Giấc Mơ Marc Levy Chương 5 Trang 54 - Nghe kỹ tao nói đây, hươu cao cổ ! Nếu có một ngày tao đến cơ quan với vẻ mặt của một gã bị mắc kẹt trên cầu thang di động suốt một tháng trời, rồi tao nổi cáu bỏ đi trong khi trước đó tao chưa hề mất bình tĩnh bao giờ cả, rồi qua cửa sổ mày nhìn thấy tao đi trên vỉa hè với cánh tay giơ ngang một góc chín mươi độ, sau đó tao mở cửa xe ô tô của tao cho một người đi cùng không hề tồn tại, rồi còn chưa hài lòng với những ấn tượng đã gây ra, tao tiếp tục vừa nói vừa hoa chân múa tay trong ô tô, y như là tao nói với ai đó, nhưng mà chẳng có ai, hoàn toàn không có ai cả, và rồi để giải thích tao chỉ biết nói với mày rằng tao vừa gặp một hồn ma, khi ấy tao hy vọng rằng mày cũng sẽ lo lắng cho tao như tao lo lắng cho mày lúc này đây.”
Nhưng chỉ Arthur biết, chỉ anh biết điều tuyệt vời mà anh đang trải qua. Mọi chuyện sẽ vẫn êm đềm và chẳng có gì xảy ra nếu các bác sĩ không thuyết phục mẹ của Laurent chấm dứt sự sống của cô.
"Cô cúi đầu xuống, anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
- Có chuyện gì vậy ?
- Họ sắp chấm dứt rồi !
- Ai sắp chấm dứt và chấm dứt cái gì ?
- Sáng nay em đến bệnh viện, mẹ em có ở đó. Người ta đã thuyết phục mẹ em đồng ý tiến hành euthanasie (biện pháp gây chết người không đau, áp dụng trong một số trường hợp bệnh kéo dài vô phương cứu chữa)"
Sự phản đối kịch liệt của bà cũng không thể chống lại được những bằng chứng y học xác đáng mà các bác sĩ cùng nhau thuyết phục, cuối , bà đã chấp nhận một sự thật đau đớn rằng người con gái mà bà yêu thương không còn nữa. Chúng ta đớn đau, nhưng chúng ta không thể căm ghét tình yêu thương con của một người mẹ. Bà không biết được những điều mà Laurent đã trải qua trong suốt quãng thời gian này. Tất cả những gì mà bà thấy là hình ảnh cô yếu đuối, xanh xao nằm trên giường bệnh chỉ với trái tim còn đập, nhưng ý thức thì đã không còn. Những gì mà mẹ Laurent phải đối mặt thực nghiệt ngã. Bà không mong muốn chấp nhận ngừng cứu chữa, nhưng
"Thế là bắt đầu một bản thuyết trình dài trong đó mọi lý lẽ được trưng hết cả ra nhằm thuyết phục mẹ Lauren chấp nhận cái không thể chấp nhận được. Lauren chỉ còn là một cơ thể không có linh hồn mà gia đình cô nuôi dưỡng với một giá quá mức đối với xã hội. Duy trì một người thân trong cuộc sống nhân tạo quả là dễ hơn chấp nhận cái chết, nhưng mà với giá thế nào ? Cần phải chấp nhận cái không thể chấp nhận và quyết định, không nên có bất cứ mặc cảm tội lỗi gì. Mọi cách đều đã thử cả rồi. Không có cái gì là hèn nhát ở đây. Cần phải dũng cảm thừa nhận điều đó. Bác sĩ Clomb nhấn mạnh sự phụ thuộc mà bà Kline phải chịu đối với cơ thể của con gái bà. Hoàn toàn mất tự chủ, bà Kline lắc đầu tỏ ý kiên quyết từ chối. Bà không thể và không muốn làm điều đó. Từng phút, từng phút một, những lý lẽ của nhà tâm lý học sau nhiều lần vòng vo xa gần đã làm giảm dần đi cảm xúc để nhường chỗ cho một quyết định hợp lý và nhân đạo, bằng cách chứng minh với một thuật hùng biện tinh tế rằng từ chối việc làm này là bất công, tàn nhẫn đối với bà, và đối với những người thân của bà thì là ích kỷ, không lành mạnh. Kết cục sự hồ nghi bắt đầu xuất hiện. Một cách hết sức tế nhị, với những lý lẽ còn sắc sảo hơn nữa, những từ ngữ tinh tế hơn và gây mặc cảm tội lỗi hơn được tung ra rất nhẹ nhàng. Chỗ mà con gái bà hiện đang giữ trong khoa hồi sức có thể ngăn cản một bệnh nhân khác được cứu sống, một gia đình khác được có những hy vọng có cơ sở. Mặc cảm tội lỗi này được thay bằng mặc cảm tội lỗi khác... và thế là mối hồ nghi thắng thế. Lauren tham dự vào vở kịch này, khiếp sợ, nhìn thấy lòng quyết tâm của mẹ mình tiêu tan dần. Sau bốn tiếng đồng hồ trò chuyện, sự kháng cự của bà Kline tan vỡ hẳn, bà thừa nhận trong nước mắt những lý lẽ có căn cứ của các bác sĩ. Bà chấp nhận việc dự kiến tiến hành euthanasie đối với con gái bà. Điều kiện duy nhất mà bà đặt ra, yêu cầu duy nhất của bà là đợi thêm bốn ngày nữa, “để tin chắc”. Hôm đó là thứ năm, vậy không được làm gì trước thứ hai cả. Bà cần phải chuẩn bị cho mình và cho những người thân. Thương cảm, các bác sĩ gật đầu, tỏ ra hoàn toàn thấu hiểu, che giấu sự thoả mãn hết sức của họ vì đã tìm được ở một người mẹ giải pháp cho một vấn đề mà cả ngành khoa học của họ không thể giải quyết nổi : làm gì đối với một người không chết không sống ?"
Laurent chứng kiến tình yêu mà mẹ dành cho cô nhưng không thể làm bất cứ điều gì khác, cô thậm chí không thể nào ôm lấy thân thể đang run lên vì đau khổ của bà. Có lẽ, cô muốn sống, Laurent chưa từng muốn phải chết, những chứng kiến biết bao nhiêu nỗi đau, không tài nào trái tim cô không rỉ máu. “Bà cầm tay cô, úp đầu vào bụng cô và vừa khóc vừa xin cô tha thứ. “ Mẹ không thể làm gì được nữa, con yêu của mẹ, con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ muốn ở chỗ của con.” Từ một góc phòng, Lauren lặng nhìn mẹ, lòng trĩu nặng một cảm giác lẫn lộn vừa sợ vừa buồn, vừa ghê rợn. Rồi cô đi đến ôm vai mẹ nhưng bà không cảm thấy gì cả.”
Nhưng chính cô cũng không thể ngờ, Arthur sẽ bất chấp để cứu cô ra khỏi tình huống trái ngang này. Anh đã đánh cắp cơ thể của cô, một việc làm gần như phạm pháp. Có rất nhiều sự việc xảy đến trong đoạn thời gian này nhưng tôi nghĩ sẽ phù hợp hơn nếu chúng ta tự đọc và trải nghiệm, những câu chuyện về tình bạn, về tình yêu, về tình mẫu tử, về tình cảm gia đình, đó đều sẽ là những câu chuyện khiến chúng ta thấy lòng mình thật bình yên.
Nhưng một linh hồn có lẽ sẽ không thể tồn tại mãi mãi, Laurent cũng đến hồi biến mất. Nhưng sự việc đó diễn tiến nhanh chóng đến độ Arthur không thể tưởng tượng được, vào một buổi sáng bình yên, và cô cứ như vậy tan biến trong vòng tay của anh. “Cả hai người đều khóc, lặng lẽ, âm thầm; họ hiểu rõ hơn ý nghĩa của một giây sống, giá trị của một khoảnh khắc, tầm quan trọng của một từ. Họ ôm ghì lấy nhau. Trong vài phút của một nụ hôn dang dở, cô biến mất hẳn. Hai cánh tay của Arthur lồng lại vào nhau; anh co rúm người lại vì đau đớn và khóc rống lên. Toàn thân anh run rẩy. Đầu anh lắc lư qua lại trong một cử động không thể kiềm chế được. Những ngón tay anh quắp lại chặt đến nỗi lòng bàn tay bị móng cứa bật máu ra.”
Laurent đã biến mất, dường như mọi ý nghĩ muốn tồn tại của anh cũng biến mất, hàng ngày trôi qua, Arthur sống trong nỗi đau không thể chia lìa. Anh khóc, anh nhớ nhung, anh mơ những giấc mơ, nhưng tất cả đều không còn hình bóng của Laurent nữa. Tưởng chừng như nỗi đau không tài nào dứt và kết thúc của một câu chuyện đầy bi kịch. Nhưng một điều kì diệu đã xảy ra, ngày Laurent biến mất là ngày cô thực sự tỉnh lại trong cơ thể của chính mình, nhưng cô không nhớ bất cứ điều gì. Kể cả Arthur, người mà cô yêu. Nhưng tôi vẫn thấy một sự nhẹ nhõm trong tâm hồn, tình yêu của hai người họ đã sưởi ấm trái tim tôi. Arthur đã nói với Laurent điều mà trong lần gặp đầu tiên anh được nghe cô nói, anh đã lặp lại điều đó, sự bắt đầu của một câu chuyện tình yêu kỳ diệu
“Arthur bước vào phòng và ngồi xuống cạnh cô. Cô đang ngủ, anh luồn tay vào tóc cô và dịu dàng vuốt trán cô.
- Anh nhớ giọng nói của em biết chừng nào- anh nói với cô.
Cô mở mắt, cầm tay anh trong tay cô, nhìn anh một cách lưỡng lự rồi hỏi :
- Nhưng anh là ai ? tại sao ngày nào anh cũng đến đây ?
Arthur hiểu ngay lập tức. Tim anh nhói lên, anh mỉm cười thật dịu dàng và đầy yêu thương rồi trả lời cô:
- Điều mà tôi sắp nói với cô đây sẽ không dễ nghe và thật khó chấp nhận, nhưng nếu cô vui lòng nghe câu chuyện của tôi, nếu cô vui lòng dành cho tôi sự tin cậy thì có thể cuối cùng cô sẽ tin tôi, bởi vì dù cô không hề ngờ tới, cô là người duy nhất trên đời mà tôi có thể chia sẻ bí mật này.”
Tóm tắt bởi: Châu Ngọc - Bookademy
Hình ảnh: Thuỳ Trang - Bookademy
Chưa có bình luận nào!